Cuộc đời là một chuỗi những cuộc phiêu lưu. Có những cuộc phiêu lưu chỉ là như một chiếc lá ven đường, thoáng trôi qua và không để lại gì trong ký ức. Nhưng cũng có những cuộc phiêu lưu mãi là ký ức sâu đậm, để mỗi lần nhớ lại ta không khỏi bồi hồi.
Bốn năm sống ở Busan không phải là một quãng thời gian dài với cả một đời người, song có lẽ đây chính là “chuyến phiêu lưu” để lại ấn tượng đậm sâu nhất trong cuộc đời tôi.
Tôi sang Hàn Quốc du học khi đang ở tuổi đôi mươi, lứa tuổi trẻ trung và nhiều đam mê nhất. Nhưng những năm tháng học tại Việt Nam đã tạo nên một cái tôi rụt rè, nhút nhát, không dám trải nghiệm, không dám tìm tòi. Suốt nửa năm đầu sống tại Busan, tôi chỉ lặng lẽ đi cùng bạn bè trong những lần tụ tập, đi city tour cùng với lớp và cũng chỉ biết nghe theo hướng dẫn. Bởi thế, Busan khi ấy với tôi thật mờ nhạt và xa lạ.
Cho đến khi những người bạn dần có niềm vui của riêng mình, tôi cũng nhận ra rằng mình không thể đứng trốn sau lưng người khác mãi, mà phải tự biết khám phá và tự hòa nhập vào cuộc sống mới. Chỉ đến lúc đó, tôi mới nhận ra một Busan hoàn toàn mới lạ, một Busan trẻ trung, năng động mà cũng thật quyến rũ đến mê người.
Tự sắm cho mình một chiếc máy ảnh, tôi một mình tìm tòi và chộp lại những khoảnh khắc đắt giá của Busan. Bây giờ mỗi lần ngắm lại những bức ảnh đó, tôi lại cảm thấy thèm vô cùng cảm giác được sống những ngày xưa cũ ấy.
Busan với tôi thân thuộc từ những chung cư Dongil cao tầng nằm cheo veo trên các sườn núi. Đó là nơi tôi đã sống những ngày tháng đầu tiên trên đất bạn, là nơi hàng ngày tôi nhìn qua cửa sổ, hướng ra phía cảng biển với ánh mặt trời đang dần khuất núi xa xa, nhớ da diết về quê mẹ.
Busan với tôi là những mùa hoa anh đào rực rỡ. Nơi đây có mái trường Đại học Ngoại ngữ Busan thân yêu ngập tràn trong sắc hoa; những cô cậu sinh viên nghiêng đầu tạo dáng dưới hoa, trẻ trung và ngập tràn sức sống.
Busan với tôi là những khu phố mua sắm đông đúc, tấp nập kẻ đi người lại. Tôi bước mỏi chân dưới khu mua sắm dưới lòng đất của Seomyun, những gian hàng rực rỡ sắc màu, những khuôn mặt háo hức tươi vui, tiếng nhạc xập xình, tiếng người đi kẻ lại, tạo nên một bầu không khí thật sôi động.
Busan với tôi là những đêm Noel lấp lánh ánh đèn, cây cối như được khoác trên mình chiếc áo của cổ tích lung linh ảo huyền.
Busan với tôi còn là bãi biển Haeundae, những ngày đông giá rét, một mình ra biển, một mình lắng nghe tiếng sóng vỗ. Gió thật lạnh, trong lòng tôi cũng thật lạnh. Đó là lúc con người cảm nhận được sâu sắc nhất sự cô độc giữa cuộc đời.
Busan cũng là những ngày hè ấm áp, màu xanh mướt mát nơi công viên thiếu nhi đã khiến tôi bao lần đi mà vẫn không hết háo hức.
Rồi những món ăn mà cho tới bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn thấy không hết thòm thèm. Gà rán béo ngậy thơm lừng, canh kimchi hầm cay sè xé lưỡi, món sundae nóng hổi giữa những đêm trốn học thi giá rét, mì lạnh tươi mát cho những ngày nóng đổ lửa… Mỗi món ăn là một kỷ niệm, mỗi quán ăn là một góc ký ức.
Tôi còn nhớ những buổi chiều đạp xe bên bờ sông Nakdong, lau dày san sát, thi thoảng một chuyến máy bay cất cánh từ sân bay Kimhae bay ngang bầu trời xanh ngắt. Cái lạnh tê tái của gió sông như càng ngấm sâu vào da thịt, tôi chạnh lòng nghĩ về ngày được ngồi trên những chuyến bay kia để về với gia đình.
Busan trong tôi là thế. Nơi đây có ngọt ngào, có giá lạnh, có buồn bã, có vui tươi. Những ký ức ấy, dù vui, dù buồn với tôi vẫn luôn là những gì đẹp đẽ nhất. Tôi chỉ mong tới một ngày có thể trở về với Busan để thưởng thức lại cảm giác của ngày xưa. Và chắc chắn đó sẽ lại là một chuyến phiêu lưu mới. Vì cuộc đời là những chuyến đi, nối tiếp nhau không ngừng.
Theo VnExpress