23:22 22/12/2024

Chuyện kể ở Manila

10:07 27/04/2018

Sân bay của Phil ko cách xa thành phố như các nước khác, mà ngay trong thành phố. Có thể cảm giác máy bay bay sát trên mái nhà của những người dân. Nhìn từ trên máy bay xuống, thủ đô Manila có kiến trúc lộn xộn cũng chả khác gì Hà Nội, cái xưa cũ xen lẫn với cái mới, nhưng nhìn kỹ trông Manila cũng na ná giống Sài Gòn.

Bắt đầu là một chuyến bay với đầy thủ tục rắc rối, rườm rà để đến được Philippines. Tớ đã chạy như một con thỏ ở sân bay Singapore để hoàn tất những yêu cầu của nhân viên check in. Chuyện là thế này: vì tớ ko bay từ Việt Nam, nên hộ chiếu của tớ được coi là hộ chiếu nước ngoài và tớ bắt buộc phải trình vé chiều về tại sân bay tớ xuất phát. Trong khi nhân viên book vé của tớ lại chưa gửi mail vé chiều về cho tớ. Gọi trên 20 lần không liên lạc được cho chị ấy, trong khi chỉ còn 15' nữa hết giờ check in...

Cô check in bày cho tớ cách là đi skytrain sang Teminal 2 để mua vé hoặc in vé ở Singapore airline ra, mang về đây thì được lên máy bay. Huhu, thế là tớ chạy, chạy một mình đã mệt lại còn mang theo một đống đồ đạc lỉnh kỉnh. Mà tớ thì ko thể lỡ chuyến bay này được, hôm sau tớ có hội thảo và cũng vì tớ đã đặt vé đi đảo Coron chiều hôm sau từ Manila. Thế là chỉ còn biết cắm đầu mà chạy, bỏ tiền túi ra mua vội một cái vé (rồi muốn ra sao thì ra) rồi lại chạy như bay về Teminal 1. Hoàn tất mọi thủ tục và chui được vào máy bay được đúng 1 phút thì cửa máy bay đóng sập lại. Hú vía. Tớ ngồi, thở ko ra hơi, mặt trắng bệch. Mọi người xung quanh nháo nhác tưởng tớ làm sao... Phù, cuối cùng cũng kịp chuyến bay mà không thể lỡ. Chuyến đi Phil của tớ bắt đầu gian nan thế đó.

Nằm co ro trên máy bay lạnh cứng đơ người, lần đầu tiên bay Jestar, nó bắt con người ta mua cái chăn 4$ mà tớ đành cắn răng mua cái chăn mỏng dính cứng đơ (còn không được mềm mại và to như chăn của Vietnam Airline đâu nhé). May là chiều về của tớ hông phải bay Jestar nữa.

Sân bay của Phil ko cách xa thành phố như các nước khác, mà ngay trong thành phố. Có thể cảm giác máy bay bay sát trên mái nhà của những người dân. Nhìn từ trên máy bay xuống, thủ đô Manila có kiến trúc lộn xộn cũng chả khác gì Hà Nội, cái xưa cũ xen lẫn với cái mới, nhưng nhìn kỹ trông Manila cũng na ná giống Sài Gòn.

Chuyện kể ở Manila ảnh 1

Chuyện kể ở Manila ảnh 2

Ấn tượng đầu tiên khi vừa đến Phil là nhân viên hải quan rất thân thiện và thủ tục nhập cảnh rất nhanh gọn. Chỉ có việc bắt taxi từ sân bay là hơi phức tạp, bạn không thể đứng vẫy tay 1 cái là xe taxi đến mà phải xếp hàng mua vé, rồi sẽ có người điều taxi đến cho bạn. Hơi phức tạp, nhưng tớ thấy hợp lý, không có kiểu taxi dù như ở Việt Nam. Tớ hơi lan man chút nhưng muốn kể các bạn nghe: Một lần ở sân bay Nội Bài, tớ và 2 bạn người Ý trót dại bắt taxi dù (2 anh chàng "hiền lành" kêu là đến sân bay đón người nhưng ko gặp nên cứ tha thiết mời tớ và bạn tớ đi xe họ về để họ đỡ tiền xăng). Lên xe, tớ bảo sẽ dừng ở 2 điểm, 1 là công viên nước, 2 là đưa 2 anh bạn tớ ở khách sạn theo địa chỉ tớ ghi và ko được đi vòng vèo. Họ hứa như đinh đóng cột sẽ đưa bạn tớ đến đúng địa chỉ . Tớ về nhà ngổi rung đùi xem TV, tối bạn tớ tìm cách gọi điện để báo cho tớ đã đến đúng khách sạn nhưng ko phải là 2 anh lái xe kia đưa đến, mà họ cố tình lái xe đưa bạn tớ đến khách sạn khác để lấy tiên hoa hồng từ khách sạn ấy. May là bạn tớ tỉnh táo quyết tâm dò bản đồ ra bằng được khách sạn tớ đã đặt rồi đi bộ đến đó. Đúng là xấu hổ khi mà lần đầu tiên bạn tớ đến Hà Nội đã bị ấn tượng xấu về người Việt rồi (con sâu làm rầu nồi canh).

Ấn tượng thứ 2 là người Phil có vẻ thật thà, nghĩ gì nói đấy. Khi tớ mua sim điện thoại, họ hỏi tớ định về đâu, tớ bảo: Hyatt hotel - Casino Manila, họ cứ trố mắt rồi thốt lên: "Ôi, ở đấy đắt lắm!".

Đến lượt anh lái xe taxi cũng thế, trên đường đi cứ xuýt xoa: "Mày đi đánh bạc à (vì có casino ở chỗ khách sạn tớ ở), ở đấy đắt lắm đấy..." Hị hị , sao họ hồn nhiên thế không biết!

Ấn tượng thứ 3 là ngay cả ở Bangkok, Hà Nội thì tớ chưa thấy ở đâu tắc đường như Manila, người Phil có câu:" Không tắc đường không phải Manila". Họ sống chung với tắc đường từ sáng đến tối, mọi lúc mọi nơi. Thỉnh thoảng lại nhìn thấy những cậu bé đen đen lem luốc băng qua đường một cách rất nguy hiểm. Bình thường, từ sân bay về khách sạn tớ ở chỉ mất khoảng 25' vậy mà tớ mất 2 tiếng rưỡi mới về được đến khách sạn. Check in xong, thấy mình may mắn khi ở tầng 30, có thể nhìn toàn cảnh Manila từ trên cao xuống.

Chuyện kể ở Manila ảnh 3

Jenny_ba bị/Phuot.vn

Điểm đến

Phong cách

Ảnh-Video

Cộng đồng

Check in

Tình yêu - Đôi lứa

Timeout news

Đang thu hút

Homestay Đà Lạt