Để đến được thành phố thực thực mơ mơ đó, với tôi, chẳng hề dễ dàng chút nào. Buổi sáng ở Shilin, tôi hỏi tiếp tân khách sạn: “Tôi muốn ra ga xe lửa mua vé xe đến La Bình”. Thế là em lấy giấy bút ra, viết cho tôi 4 chữ ngoằn nghèo lên giấy, rồi dặn: “Cứ bắt xe bus số 5, đưa tờ giấy này cho bác tài là được”. Tôi tin tưởng vào những con chữ này hoàn toàn, cám ơn khí thế, rồi lại cà lết kéo va li đi lại con đường dẫn ra phía chợ. Đi hoài, đi mãi, chẳng thấy một chiếc xe bus nào, 2 tên ngoắc đại chiếc xe ba gác, đưa tờ giấy cho bác tài, rồi ngoan ngoãn trèo lên đằng sau xe ba gác ngồi ngay ngắn.
Lần đầu tiên ngồi trên xe giống xe chở hàng như thế này, hứng toàn bộ nắng, gió, bụi trời, thấy cảnh vật cứ chạy ngược về phía sau, cảm giác cũng ngồ ngộ. Đi được một lúc lâu, thấy bác tài giảm tốc độ rồi bảo, nó ở trong đó, tôi nhìn qua nhìn lại không thấy ga tàu đâu cả, hỏi lại một lần nữa, đến nơi rồi à? Bác ấy lấy tay chỉ vào phía trong, thế là 2 tên lại ngoan ngoãn đi vào. Thì ra, đây không phải là ga tàu, mà là một bến xe. Không chịu vào bến xếp hàng mua vé, chỉ trả lời được chị lơ xe là: “Tôi muốn đến La Bình”. Thế là chị ấy xổ một tràng tiếng Hoa dài dằng dặc, rồi nhanh nhảu xếp hành lý 2 đứa vào bên dưới xe, 2 đứa lại ngoan hiền trèo lên xe ngồi ngay ngắn, cả xe lại đưa mắt nhìn 2 người lạ, nhìn chán lại thôi
Đi được 1/3 đoạn đường, xe dừng lại, chị lơ xe chỉ vào 2 đứa bảo xuống xe, rồi hướng dẫn cái gì đó bằng một tràng tiếng Hoa mà nghe xong hiểu chết liền. Lấy bản đồ ra kiểm tra, phát hiện ra mình mới đi được 1/3 đoạn đường. Thả được 2 đứa xuống xe rồi, xe rẻ sang một hướng khác, lúc này cũng có một em Trung Quốc bị bỏ xuống giữa đường giống như tôi, em ấy sau khi cố gắng nói chuyện với 2 cái mặt ngờ nghệch, không hiểu gì, liền lẳng lặng vác ba lô đi trước, trèo qua con lươn bên kia làn đường đứng đợi. Hai đứa thấy thế cũng lếch thếch đi theo, tôi lại quay qua hỏi bạn đồng hành một lần nữa: “Chị, sợ không?". Chị trả lời: “Không”. Ha ha, kiếm được một người bạn đồng hành lì lợm giống thế này, thật là không phải dễ chút nào đâu. Vừa qua được con lươn bên kia đường, đợi khoảng 5 phút nữa là có xe bus chạy đến, trước xe có 2 chữ La Bình, vậy là tôi an tâm nhảy tót lên xe, em Trung Quốc cũng lên xe chung với bọn tôi. Rồi tôi lại chìm vào giấc ngủ chập chờn, một hồi lâu xe chạy chậm rồi rẽ vào một bến, tôi lại lấy bản đồ ra kiểm tra. Mới đi được có 2/3 đoạn đường, tôi hỏi bác tài: “Tôi muốn đến La Bình”, thế là bác tài bảo, xuống xe rồi đi mua vé. Khi tôi kể lại thì nó dễ dàng vậy đấy, chứ để có được cái sự hiểu nhau này, cả hai bên phải quần cả 5 phút mới ra...
La Bình ơi, sao mà tao khổ vì mày thế này!
Lại xếp một hàng dài để mua 2 chiếc vé đến La Bình, cuối cùng 2 tên cũng thở phào nhẹ nhõm ngồi ngay ngắn trong phòng chờ. Nhìn qua nhìn lại tấm vé, biển số xe này, giờ xuất bến 15h30 này... Bây giờ mới 13h thôi, 2 đứa ra hỏi lại anh bảo vệ một lần nữa, ảnh bảo: “Xe này chưa đến”. Thế là 2 đứa ngồi nhởn nhơ, lôi một đống bánh kẹo ra ăn, ngắm người qua kẻ lại, lại kể chuyện trên trời dưới đất, chuyện người chuyện ta.
...Chuyện một mùa xuân sang có hoa đào hồng chen lẫn cải vàng tươi
Rồi tôi lấy cái vé ra nghía lại giờ một lần nữa, thì có một chị chạy vào kiểm tra vé của tôi, rồi hối: “Xe chạy rồi kìa” (cái này là tôi đoán thôi, vì dĩ nhiên chị ấy nói bằng thứ ngôn ngữ lạ hoắc). Ngộ thật, bây giờ mới có hơn 14h chút xíu thôi, vậy mà hai đứa cũng ngoan ngoãn vác ba lô đi theo chị ấy, ra chiếc xe gần như đã chật cứng người, biển số xe thì 100% không giống những gì ghi trên vé, chỉ có 2 chữ trên tấm bảng phía trước xe có ghi chữ 罗平 là giống y chang, nên tôi cũng yên tâm mà trèo lên ngồi thở. Yên vị trên xe một lúc, phát hiện ra, chị ấy cũng là tài xế đưa 2 đứa đến với miền đất trong mơ...
Thêm một điều làm tôi ngạc nhiên nữa, là chị lái xe còn dắt theo một em bé chừng 3, 4 tuổi đi theo xe. Buổi trưa, đứa bé ngồi nghịch hết thứ này đến thứ kia, vậy mà chỉ cần bà mẹ quyền lực la lên một tiếng, là bé nằm yên xuống chơi một mình, rồi một lát sau lại ngủ ngon lành. Đi đường, gió thổi mạnh, chị vừa chạy xe, vừa lấy áo khoác đắp lên cho con, mặc dù chỉ khoảng 1 giờ trước đây còn la mắng không thương tiếc...
Tôi ngó đầu ra ngoài cửa sổ, những đồi hoa vàng bắt đầu xuất hiện, rồi lại mất dần sau những vòng bánh xe lăn.
La Bình đón tôi bằng một chiều nắng gắt, 4h chiều, trời nóng như đổ lửa, thành phố tấp nập, người người, xe xe…
Hai đứa lại lang thang giữa đường, ngoắc một chiếc taxi dù, nhờ chở về thôn Kim Kê, kì kèo trả giá 30 tệ. Dọc đường đi, anh taxi hỏi rất nhiều, tôi lờ mờ đoán là anh ta mời chào kiểu dịch vụ, nào là thôn Kim Kê không tốt đâu, để tôi đưa các bạn tới nơi tốt hơn, nào là các bạn tính đi đâu chơi để tôi đưa đi... Mặt tôi ngu ngơ, ra vẻ như không hiểu anh ấy nói gì, nói một hồi chán, anh im lặng chở 2 đứa đến nơi.
Thôn Kim Kê không như những gì tôi hình dung trước đó. Với tôi, nó vẫn còn thành phố chán, dịch vụ ì xèo, được cái chỉ cần băng qua con đường chính, là một cánh đồng rực rỡ hoa...
Người Trung Quốc rất biết làm dịch vụ, chỉ có con đường nhỏ xíu dẫn vào những cánh đồng hoa bát ngát thôi mà bao nhiêu là hàng quán mọc lên
Và cũng may mắn được một chiều nắng gắt, nên tôi thỏa sức vẫy vùng.
Chỉ cần băng qua con đường trải nhựa, từ cánh đồng cải, ta lại về với Kim Kê.
Lội bộ một vòng quanh thôn, không có những hàng quán ồn áo, không có dịch vụ tiện nghi cho du lịch, chỉ là những mái nhà cũ mới đan xen. Thôn Kim Kê có lẽ đang đi lên nhờ du lịch.
Theo Thaophuongdl/phuot.vn