Tôi cũng đã đi qua những tháng ngày còn ở trong trường đại học, khi gặp được những người bạn thích cây, yêu cây đủ để đi đường đọc tên từng loại cây một, nhớ được từng tuyến phố đẹp nhất với những gốc cây nào. Họ là những người mà mùa thu đi tìm hoa sữa, trời lạnh đi tìm hoa sưa. Thời ấy, những đứa trẻ như tôi vẫn còn tự hào bởi vì ở Việt Nam, Hà Nội là thành phố có nhiều cây nhất, cũng là thành phố có nhiều hồ nước nhất. Bất chấp khí hậu khắc nghiệt đến phát ớn, thành phố này vẫn êm dịu bởi những hồ nước và những hàng cây xanh.
Người Hà Nội mỗi thời một thói, thế nhưng thế hệ nào cũng vẫn còn những kẻ lãng mạn thích lượn đường. Cô đơn phóng xe ở Hà Nội giữa thu lạnh dù trên người chỉ có manh áo cộc, cười ngọt lịm khi đèo một cô gái ở phía sau... Tất cả những khoảnh khắc như thế được lãng mạn là bởi gió mát từ những hồ nước và những tán cổ thụ xanh rợp trời.
6700 bóng mát không chỉ đơn giản là 6700 cái cây. Ngần ấy cổ thụ là bấy nhiêu oxy cho người Hà Nội giữa chốn đô thị tuyệt vọng lòng tin như thế. 20 năm để có lại một cây to, sẽ có bao nhiêu lớp trẻ lớn lên chỉ biết đến gió điều hòa và trò chơi điện tử. Chúng sẽ là những thế hệ khô cằn lớn lên trong bê tông và nắng nóng.
Bạn tôi có những người sau 10 năm bồng bột vẫn thích lượn đường. Tôi không biết rằng hôm nay liệu họ có còn dám ra đường, để mà nhìn những gốc cây to hơn một vòng tay người ôm, đỏ máu màu sơn phết đánh số.
Đạo lý nào lại chặt đi cả một Hà Nội? Người Hà Nội nào lại đang tâm cầm cưa?
Hôm nay tôi lại phải hỏi mình rằng "Chúng ta đang để lại gì cho thế hệ mai sau".
Đau!!!