23:21 22/12/2024

Người lữ hành cô đơn

10:12 27/04/2018

Cảm giác khi ở giữa bầu trời và mặt đất luôn tuyệt vời. Có người bạn nói với tôi rằng vì sao lũ con trai thích chơi trò nhảy dù và lướt ván trên không. Vì rằng lúc lao từ máy bay ra ngoài không khí, tận hưởng vài giây rơi tự do đem lại cảm giác rất hưng phấn, điều đó thật 100%.

Người lữ hành cô đơn

Tuy là đứa thích thử những thứ mới nhưng cái trò nhảy ra khỏi máy bay chắc tôi không dám, hoàn toàn không dám. Vì vậy để an toàn, tôi chọn phương pháp mua vé máy bay và ngồi yên trong cái máy bay đó cho đến khi nó hạ cánh. Hơn 100$ sẽ mua được 4 lần lên và xuống. Tuỳ vào máy bay to hay nhỏ mà 4 lần lên xuống đó sẽ cho bạn cảm giác khác nhau. Cả máy bay chạy và rùng mình, một cái hẫng, một đợt rùng mình mới và hự lên khi rút càng, bạn hơi e dè khi máy bay lặc lè nâng lên, rồi nó chao nghiêng... thế là bạn sẽ lên trời. Khi xuống thì hơi khác, bạn nghe tiếng hự của cái càng được hạ xuống trước rồi máy bay chao đảo khi đi qua những đám mây sũng nước, mấy cái tấm kim loại trên cánh dương cả lên lẩy bẩy, bạn lại thấy lo lắng nhưng rồi nó qua nhanh khi cả cái máy bay hạ ụych xuống đường băng.

100$ cho 4 lần cất cánh, hạ cánh và đi trên đường băng như thế cũng không tệ. Tuy nhiên, để khuyến mại thêm vào, người ta có cái gọi là thời gian bay và để giết thời gian bay, người ta đi từ thành phố này đến thành phố khác, từ nước này sang nước khác.

Với 100$, bạn chỉ có thể mua được nhiều nhất 2 tiếng trên vùng trời Đông Nam Á, 2 tiếng ấy có khi tẻ nhạt, có khi thú vị và có khi hồi hộp như một cuộc chạy đua. Có một lần, tôi có một cuộc chạy đua giữa bầu trời và mặt đất. Tôi và cái máy bay Airbus bé tẹo có hình con hổ dán ở ngoài, hai đứa bọn tôi chạy đua với hoàng hôn...

Cất cánh ở sân bay Singapore vào lúc 5h chiều, khi đi các hãng máy bay chính thống thường bay đêm để tiết kiệm thời gian thì các hãng hàng không giá rẻ lại bay giờ quái đản... Quái đản có cái hay của quái đản.

Đã lâu, tôi không được nhìn trái đất từ bầu trời và đây là cơ hội.

Tôi nhẫn nại xếp hàng để được lên máy bay đầu tiên để được 1 cái window seat và khư khư cầm cái Fuji 2.0 để chụp ảnh. Trời ơi, người ta chỉ quê đến được thế là cùng.

Máy bay cất cánh! Cảm giác tôi đã kể ở trên. Tôi nhìn thấy Singapore ở dưới, những nước là nước, sông, biển, nhà cửa và mây! Mới mấy hôm trước tôi vừa hạ cánh xuống cái vũng nhà cửa này, lúc đấy là đêm, cả Singapore là 1 đảo, một vũng vịnh ánh sáng, chiếc máy bay lao xuống một thành phố hay 1 quốc gia cũng được... đầy ánh sáng và đó là 15' tuyệt đẹp của đời tôi.

Bây giờ tôi bay lên, tạm biệt cái thành phố đầy ánh sáng kia.

Chúng tôi bay qua biển, mây như bỏng ngô dưới cánh máy bay. Những cái bỏng be bé nở bung, nổi lềnh phềnh trên biển, tôi thích lắm, cứ chụp ảnh suốt giống như tôi không có mắt và não vậy, có máy ảnh con người đâm phụ thuộc vào nó. Họ sợ nếu không chụp ảnh, họ không nhớ được những gì họ đã làm, thành ra họ quên là họ phải cảm nhận nữa... lâu rồi tôi cũng giống thế. Tôi không cảm nhận được nếu thiếu cái Fuji 2.0. Không có nó, tôi không dám bước ra ngoài khách sạn. Không có nó, có khi tôi lại còn không dám bay ý chứ...

Trời dần tối, khi đi máy bay giá rẻ, bạn không bay quá cao, bạn bay trên lớp mây bỏng ngô và bay dưới lớp mây đặc quánh, thế là bạn nhìn được đường chân trời phía xa. Đường chân trời là thứ rất huyễn hoặc, tôi nghĩ thế, nhất là khi tôi thấy mặt trời chơi trò trốn tìm với nó.

Mặt trời bắt đầu công việc của mình.

Đầu tiên, nó nhuộm hồng đường chân trời, mây nhuộm màu đỏ, hồng, xanh, vàng... đẹp và dễ thương. Tôi giục máy bay đi nhanh hơn để nhìn mặt trời đốt cháy mọi thứ... Và kia rồi, nó hiện ra ở đường chân trời, đỏ rực và cháy bỏng. Tôi thích lửa, vì thế tôi có lý do để thích mặt trời. Nó không trung lập và không "nhàn nhạt". Nó cháy vì nó là mặt trời nói nhiều thành nhảm mất.

Tôi giương máy ảnh chớp vài phát. Cố gắng lách góc chụp một chút để thấy nó nung chảy cánh máy bay.

Tôi để mình chìm vào cái không gian hoảng loạn ngoài cửa sổ. Đỏ và đen, bóng tối và những ánh sáng cuối cùng của ngày, Tôi đang di chuyển cùng lúc, từ quốc gia này sang quốc gia khác, từ ngày cũ sang ngày mới cùng với mặt trời. Trên một cục thép có gắn động cơ, bơi ì oạp giữa một vùng năng lượng, màu sắc đỏ và đen...

Dần dần bóng tối thắng thế. Nó ngoạm mặt trời từng miếng. Từng sợi ánh sáng đỏ ối trốn vào trong mây. Cảm giác mê mẩn... Đêm ăn dần vào ngày, trong đầu tôi vẳng lên tiếng nhạc của Jim hát như một shaman da đỏ...

“I hear a very gentle sound
Very near
very far
very soft
come today... come today
ohhhh saveee ussss”

Và rồi mặt trời biến mất, chỉ còn lại một tấm nhung đen mịt mù ngoài cửa sổ. Như một giấc mơ, như một sự huyễn hoặc, Singapore đã là ngày hôm qua…

Đèn báo cài dây an toàn sáng lên, còn 20 phút nữa chúng tôi hạ cánh xuống Nội Bài!

Theo LinhEvil/phuot.vn

Điểm đến

Phong cách

Ảnh-Video

Cộng đồng

Check in

Tình yêu - Đôi lứa

Timeout news

Đang thu hút

Homestay Đà Lạt