Đó là phiên chợ nơi địa đầu cực Bắc, họp mỗi tuần một lần vào chủ nhật tại trung tâm thị trấn Đồng Văn, huyện Đồng Văn, tỉnh Hà Giang.
Đi qua khu phố cổ và những dãy nhà trình tường, chúng tôi bước lạc giữa dòng người trong ánh nắng vàng ươm đầu thu. Dưới con dốc, đập vào mắt tôi là những mảng màu đan xen hỗn độn. Mảng tối là sắc đen trong bộ quần áo của các chàng trai dân tộc, mảng sáng là những sắc màu rực rỡ từ váy hoa của cô gái Mông, Dao và những thức quà nông sản.
Cổng chợ là điểm dừng chân đầu tiên của chúng tôi. Nơi đây chỉ bán rau xanh và hoa quả. Cánh phụ nữ khoác từng gùi đầy ăm ắp cải mèo, ngô bắp, đậu răng ngựa… đứng túm tụm bên nhau.
Cánh thanh niên quây quần bên dàn xe máy xếp dọc phố, áo chàm đen chín nút, mũ nồi đội đầu, khăn choàng nhẹ quanh cổ. Tôi háo hức sà vào một hàng bên góc chợ có rau cải mèo xanh mướt, ớt đỏ chót, ổi chín vàng, xa xa là hồi, quế và dưa mèo. Sát kế bên là đặc sản lợn cắp nách hay mấy chú chim rừng được vài người Mông được chờ bán.
Anh dắt tay tôi qua khu bán vải - khu vực tập trung đông người nhất, ướm lên người tôi chiếc khăn vuông sặc sỡ, anh nói tôi đẹp mộc mạc như một bông hoa của núi rừng. Tôi ríu rít vui sướng khi theo anh qua các quán bán đồ ăn đặc trưng của vùng cao như xôi ngũ sắc, thắng cố hay bánh rán, kẹo nha...
Trong khi tôi bị hớp hồn bởi sắc màu của những lồng chim choàng khăn đỏ - nơi kẻ bán - người mua chen chúc dưới những rặng cây để bàn luận, trao đổi về các loài chim thì anh chàng của tôi lại rẽ qua dãy bán rượu để thử vị cay nồng, ngây ngất của những chén rượu nếp mới. Mặt anh ửng hồng, mắt anh mơ màng và tiếng cười giòn tan khi nhận chén rượu mời của những người bán hàng vui tính.
Tôi sánh bước cùng anh và ngắm nhìn cuộc sống...Ngắm nhìn những bước chân quấn xà cạp và váy áo lấp lánh ngang qua trước mặt...Ngắm nhìn sự vội vã của bà mẹ địu con, nhìn cái thong dong của anh chàng dong lợn xuống chợ, cái hồn nhiên của đám trẻ con...
Tất cả đọng lại trong tôi là những ký ức quá đỗi ngọt ngào…Ước mong một lần, tôi được về phiên chợ Đồng Văn cùng người ấy để gặp lại cảnh vật, con người và sống lại những cảm xúc nhẹ nhàng, êm ái đó...
Thảo Phương