Sìn Hồ không còn là một nơi xa lạ với những ai đam mê nhiếp ảnh và du lịch bụi.
Thị trấn vùng cao quanh năm được bao phủ bởi mây mù này thu hút như thỏi nam châm mạnh mẽ, có thể làm điên đảo cả những kẻ ngoại đạo và thờ ơ với du lịch.
Nằm ở độ cao 1.500m so với mực nước biển, cao nguyên Sin Hồ được ví như nóc nhà của tỉnh Lai Châu...
Nhìn từ xa, cả thị trấn thoắt ẩn, thoắt hiện giữa vùng mây trắng xóa, đẹp và ảo diệu như một chốn "bồng lai tiên cảnh".
Càng lên cao, tiết trời càng lạnh và đặc quánh sương. Sương và mây hòa quyện vào nhau, thực thực, hư hư như thôi thúc và níu chân du khách.
Đường lên Sìn Hồ quanh co như một dải lụa với dốc gối dốc, đèo nối đèo. Con đường trở thành thách thức thú vị cho lữ khách phương xa, rằng qua hết những khó khăn, sẽ là một cảnh tiên đang chờ đón.
Khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, những ngọn cây ven đường khoe chồi non xanh, đỏ trên nền trời xanh biếc... tiếng chim rừng thánh thót khắp nơi, hương rừng dịu nhẹ lan tỏa trong làn sương se lạnh mờ ảo.
Thiên nhiên tươi đẹp là thế, nhưng chính những người dân hồn hậu nơi đây mới là thứ men say níu chân du khách.
Những đứa trẻ dân tộc đẹp như bông hoa rừng, hồn nhiên như cỏ cây...
... và ẩn sâu trong ánh mắt trong veo là cả một miền ký ức đầy bí ẩn về núi rừng, về sức sống của những người con người tiềm tàng và mạnh liệt.
Dưới những gốc cây già, những thiên thần nhỏ mải mê đùa nghịch, hòa tiếng cười trong vắt vào nắng sớm mai, để gió cuốn đi, bay xa, xa mãi...
Sìn Hồ không còn là một nơi xa lạ với những ai đam mê nhiếp ảnh và du lịch bụi.
Thị trấn vùng cao quanh năm được bao phủ bởi mây mù này thu hút như thỏi nam châm mạnh mẽ, có thể làm điên đảo cả những kẻ ngoại đạo và thờ ơ với du lịch.
Nằm ở độ cao 1.500m so với mực nước biển, cao nguyên Sin Hồ được ví như nóc nhà của tỉnh Lai Châu...
Nhìn từ xa, cả thị trấn thoắt ẩn, thoắt hiện giữa vùng mây trắng xóa, đẹp và ảo diệu như một chốn "bồng lai tiên cảnh".
Càng lên cao, tiết trời càng lạnh và đặc quánh sương. Sương và mây hòa quyện vào nhau, thực thực, hư hư như thôi thúc và níu chân du khách.
Đường lên Sìn Hồ quanh co như một dải lụa với dốc gối dốc, đèo nối đèo. Con đường trở thành thách thức thú vị cho lữ khách phương xa, rằng qua hết những khó khăn, sẽ là một cảnh tiên đang chờ đón.
Khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, những ngọn cây ven đường khoe chồi non xanh, đỏ trên nền trời xanh biếc... tiếng chim rừng thánh thót khắp nơi, hương rừng dịu nhẹ lan tỏa trong làn sương se lạnh mờ ảo.
Thiên nhiên tươi đẹp là thế, nhưng chính những người dân hồn hậu nơi đây mới là thứ men say níu chân du khách.
Những đứa trẻ dân tộc đẹp như bông hoa rừng, hồn nhiên như cỏ cây...
... và ẩn sâu trong ánh mắt trong veo là cả một miền ký ức đầy bí ẩn về núi rừng, về sức sống của những người con người tiềm tàng và mạnh liệt.
Dưới những gốc cây già, những thiên thần nhỏ mải mê đùa nghịch, hòa tiếng cười trong vắt vào nắng sớm mai, để gió cuốn đi, bay xa, xa mãi...
Người lữ khách tạm biệt Sìn Hồ với bao tiếc nuối, xốn xang. Dừng chân trước một cung đường đèo, nhìn xuống thung lũng mây, "nghe" sương lạnh phả vào da thịt, hít hà đầy lồng ngực không khí trong lành của miền sơn cước và cảm nhận những giọt sương thanh khiết đọng lại trên mi mắt, trên vành tóc mai.
Sìn Hồ như một bức tranh đầy ám ảnh với những nét chấm phá vừa thực vừa hư: sương vương vấn quanh núi, núi quấn quýt bên mây... tất cả tạo nên một khung cảnh yên bình, hùng vĩ nhưng cũng không kém phần thơ mộng...
Minh Phương
Ảnh: Lê Hồng Hà